Thanh Thúy ·
2 năm trước
 2280

Chất lượng không khí có chiều hướng suy giảm, vậy "sát thủ vô hình" bụi mịn nguy hiểm như thế nào?

Hy vọng sau rất nhiều nỗ lực, các tỉnh thành ô nhiễm không khí trên cả nước, đặt biệt là TP.HCM và Hà Nội có thể kiểm soát nguồn gây ô nhiễm, từ đó cải thiện đáng kể chất lượng không khí

Đánh giá của Vụ Quản lý chất lượng môi trường (Tổng cục Môi trường) cho thấy, từ năm 2018 đến nay, chất lượng môi trường không khí tại nhiều địa phương trên toàn quốc có chiều hướng suy giảm, nhất là ở các đô thị lớn như Hà Nội, TP.HCM.

Việc kiểm kê khí thải tại thành phố Cần Thơ được công bố năm 2019 cho thấy, lượng bụi phát thải đang chủ yếu từ xi măng, gạch và giấy chiếm 50%, đốt rơm rạ 30%, hoạt động dân sinh chỉ chiếm 6%. Các hợp chất hữu cơ bay hơi không metan (VMVOCs) chủ yếu do khí thải từ mô tô, xe máy chiếm 46%, dệt may do lò hơi sử dụng vỏ trấu, dung môi… chiếm 29%. Khí CO chủ yếu từ khí thải mô tô, xe máy và đốt rơm rạ.

Tại TP.HCM, lượng bụi phát thải đang chủ yếu từ xi măng, gạch và giấy, đốt rơm rạ 30%, hoạt động dân sinh chỉ chiếm 6%. Các hợp chất hữu cơ bay hơi không metan chủ yếu do khí thải từ mô tô, xe máy, dệt may do lò hơi sử dụng vỏ trấu, dung môi… Khí CO chủ yếu từ khí thải mô tô, xe máy và đốt rơm rạ. Tuy nhiên, với dân số đông, lượng bụi ở đây chủ yếu phát thải từ khí thải xe máy và mặt đường khi xe chạy chiếm 37,7%, hộ gia đình chiếm 11,4%.

Bụi mịn

TP.HCM nhìn từ trên cao (ảnh chụp lúc 13h20 ngày 23/1/2021) 

Khi phân vùng xả thải khí CO, mỗi năm, các quận trung tâm cần giảm một lượng từ 5.000-8.000 tấn/km2. Các quận, huyện phía Tây và Bắc cần giảm khoảng 3.000 tấn/km2. Các quận, huyện phía Đông và Nam có thể tiếp nhận đến 10.000 tấn/km2. Với phân vùng xả thải khí NO2, mỗi năm, các quận trung tâm và quận, huyện phía Tây cần giảm phát thải tới 86 tấn/km2. Các quận, huyện phía Đông và Nam, huyện Củ Chi, Quận 9 và huyện Cần Giờ có thể tiếp nhận được đến 780 tấn/km2.

Tại Hà Nội, hai nhóm nghiên cứu sinh và các cộng sự đang có hướng nghiên cứu mới liên quan đến cơ chế hình thành bụi.

Theo nghiên cứu sinh Trương Thị Huyền (Đại học Saitama, Nhật Bản), khi nghiên cứu đặc trưng thành phần hóa học của bụi PM2.5 và PM0.1 tại Hà Nội theo mùa cho thấy, cacbon hữu cơ và cacbon nguyên tố là thành phần chính - chiếm tới 80% tổng khối lượng các thành phần được phân tích của PM0.1 và đặc điểm của bụi PM0.1 không biến thiên nhiều theo thời gian (theo mùa).

Không chỉ vậy, nghiên cứu thêm về thành phần thứ cấp (được hình thành sau các quá trình biến đổi, khác với bụi sơ cấp do các nguồn thải trực tiếp thải ra), lượng carbon hữu cơ thứ cấp (SOC) chiếm 37-47% tổng lượng carbon hữu cơ trong PM0.1.

Đối với bụi PM2.5, cacbon hữu cơ và cacbon nguyên tố chiếm 56% tổng khối lượng các thành phần được phân tích; Carbon hữu cơ thứ cấp chiếm 36-41% tổng lượng carbon hữu cơ.

Từ các tương quan của các thành phần hóa học, nhóm tác giả đánh giá sơ bộ một cách định tính về các nguồn đóng góp lên bụi Hà Nội, bao gồm khí thải xe máy, đốt than, đốt sinh khối, hoạt động xây dựng và đóng góp của các quá trình thứ cấp.

bụi mịn

Không gian Hà Nội bao phủ một lớp sương mù do ô nhiễm không khí

Nghiên cứu sinh Phùng Ngọc Bảo Anh (Đại học Littoral Côte d’Opale, Pháp) sử dụng phương pháp phân tích mới liên quan đến phép đo bức xạ mặt trời lên các lớp khói mù thường thấy trong mùa Đông ở Hà Nội. Kết quả cho thấy, nồng độ trung bình của bụi PM2.5 trong thời gian đo đạc là 45 μg m-3, nồng độ trung bình ngày cao nhất được ghi nhận là 129 μg m-3.

Số liệu cho thấy, lớp cận biên khí quyển trong nghiên cứu vào mùa đông ẩm ở Hà Nội rất thấp (310-890 m). Trong khi ở châu Âu, lớp này là 1,5-2 km.

Giải pháp nào để kiểm soát nguồn thải tại các khu công nghiệp?

Trong số các địa phương trên toàn quốc, không khí tại Hà Nội và TP.HCM bị tác động nhiều nhất. Bởi vậy, hai thành phố này đã triển khai đồng bộ từ việc ban hành các chỉ thị, quy định và tổ chức các giải pháp kỹ thuật để kiểm soát các nguồn thải từ phương tiện giao thông, công nghiệp.

UBND TP.Hà Nội tiếp tục xây dựng kế hoạch phát triển giao thông vận tải công cộng, hoàn thành bản đồ giao thông số trực tuyến, ứng dụng thiết bị kết nối giao thông thông minh, lập đề án thu phí phương tiện giao thông và một số khu vực có nguy cơ ùn tắc và ô nhiễm môi trường, phân vùng hạn chế số lượng xe máy.

Cùng với đó, Hà Nội đã có các hoạt động hợp tác với Ngân hàng Thế giới lấy mẫu, phân tích thành phần hóa học của bụi PM2.5 nhằm xác định thành phần ô nhiễm không khí của thành phố; Hợp tác với Tổ chức phi Chính phủ C40 (tổ chức có sự tham gia của hơn 40 quốc gia) về tham vấn cộng đồng, tạo kết nối giữa cơ quan quản lý nhà nước với các đơn vị, tổ chức, cá nhân trong việc đề xuất các giải pháp giảm phát thải khí nhà kính, cải thiện chất lượng không khí và môi trường thành phố; Hợp tác với Cơ quan hợp tác phát triển Đức để khảo sát, đề xuất nghiên cứu, đánh giá ảnh hưởng của giao thông tới chất lượng không khí.

Còn TP.HCM đang xây dựng dự thảo các quy chuẩn địa phương phù hợp với điều kiện thực tế như chất lượng không khí xung quanh, mùi, khí thải lò hơi, lò nhiệt, tiếng ồn, độ rung…, đầu tư hoàn thiện hệ thống quan trắc không khí tự động liên tục để bổ sung hai trạm và tổ chức định kỳ quan trắc tại 30 vị trí với tần suất 2 lần/ngày và 10 ngày/tháng.

Bên cạnh đó, UBND Thành phố còn đầu tư, cải thiện mạng lưới vận tải công cộng, khí thải các phương tiện công cộng đáp ứng tiêu chuẩn Euro 2, lắp đặt các trạm nạp khí phục vụ xe bus công cộng, nghiên cứu, chuyển giao mô hình đánh giá và dự báo ô nhiễm không khí.

TP.HCM, Cần Thơ và một số tỉnh phía Nam đã tích hợp các nghiên cứu ô nhiễm không khí nhằm xây dựng kế hoạch không khí sạch đến năm 2025.

Hy vọng sau rất nhiều nỗ lực kể trên, các tỉnh thành ô nhiễm không khí trên cả nước, đặt biệt là TP.HCM và Hà Nội có thể kiểm soát nguồn gây ô nhiễm, từ đó cải thiện đáng kể chất lượng không khí.